Bố chồng thương tích nhẹ do gây sự với hàng xóm, c
- Home
- Bố chồng thương tích nhẹ do gây sự với hàng xóm, c
Màn “lừa tiền” em dâu của chị chồng quả thực quá ngây ngô, đến mức lố bịch.
Bố chồng tôi là một người nói nhiều vô cùng, lại còn nói dài và linh tinh nữa. Tôi đã nghĩ kiểu gì cũng có ngày ông gây hoạ từ miệng. Và y rằng ngày ấy cũng đến.
Đó chính là buổi sáng hôm nay, bố chồng tôi gây sự với hàng xóm rồi bị thương. Mọi chuyện bắt đầu chỉ từ một mâu thuẫn nhỏ, nhưng kết thúc bằng áp lực mà tôi không ngờ tới…
Bố chồng tôi cãi nhau với ông hàng xóm vì cái chậu cây cảnh. Hàng xóm mua cây mới, người giao hàng đặt chậu chắn lối ngay trước cổng nhà chồng tôi nên bố chồng chạy ra quát. Hai bên to tiếng, rồi hàng xóm đẩy ông ngã ra đường trầy xước hết tay chân.
Chị chồng tôi – người luôn “nhanh nhạy” trong mọi việc – lập tức đưa bố vào viện dù vết thương nhìn bằng mắt thôi cũng biết rằng chỉ cần băng bó tại nhà. Tôi còn đang phân vân không biết có nên đi cùng không, thì chị ấy đã gọi điện bảo:
- Em chuẩn bị 50 triệu, mang vào viện ngay để cảm ơn bác sĩ. Bố nằm viện, không có tiề.n thì người ta không chăm sóc tử tế đâu!
Tôi choáng váng. 50 triệu ư? Một khoản tiề.n không nhỏ với gia đình tôi, trong khi bố chỉ bị xước da, thậm chí không cần khâu. Nhưng chị chồng nói như ra lệnh, còn chồng tôi – thay vì hỏi ý kiến tôi – chỉ thở dài: “Cứ làm theo chị ấy đi, bố mình quan trọng hơn tiề.n bạc”.
Tôi vừa cười chua chát vừa thấy lòng nặng trĩu. Ai lại “cảm ơn bác sĩ” tới 50 triệu cho một vết thương nhẹ? Hay đây chỉ là cách chị chồng tôi kiếm cớ để tôi phải chịu chi?
Vào viện, tôi thấy bố chồng đã tỉnh táo, thậm chí còn cười đùa với y tá. Chị chồng kéo tôi ra góc hỏi “Tiền đâu?”. Tôi bảo em không có, vừa đóng học cho con với gửi tiết kiệm nên hết rồi.
Video đang HOT
Chị chồng nói tôi điêu toa, keo kiệt nên giấu tiề.n đi không muốn cho bố. Tôi mới nói chị đưa hoá đơn thanh toán viện phí ra đây, nếu đúng là lên tới mấy chục triệu thì tôi sẽ trả, còn không thì đừng kiếm cớ moi móc tiề.n vô lý. Chị chồng lúng túng nhưng vẫn cứng miệng, bảo tôi không “nhét” cho bác sĩ nhỡ bố không được băng bó cẩn thận hay nhiễ.m trùn.g thì đừng có ân hận.
Anh rể đứng cạnh liền chen vào, liệt kê nào là tiề.n chụp chiếu, tiề.n khám đầu khám não, khám thần kinh (vì lo bố hoảng sợ), tiề.n ứng viện phí cấp cứu, tiề.n thuốc men… Xong cộng thêm “phong bì” nữa, đương nhiên mấy chục triệu là hợp lý.
Tôi hỏi anh chị rằng bố có bảo hiểm thì người ta giảm giá khám chữa hết, không đến mức đắt đỏ như 2 người vòi vĩnh. Anh chị liền nhìn tôi với ánh mắt tức tối. Thấy em dâu tỉnh táo quá không lừa được nên họ quay ngoắt đi, không quên mắng tôi là “đứa má.u lạnh”, thấy người thân gặp nạn mà không giúp đỡ.
Ơ hay chưa. Bố chồng tự gây sự bé xé ra to với hàng xóm, ai xô xát với ông thì phải chịu trách nhiệm thôi. Thế mà anh chị lại vẽ chuyện lôi tôi vào, bắt tôi bỏ tiề.n ra một cách vô lý.
Tôi biết thừa anh rể đang gặp khó khăn trong công việc. Mới hôm trước anh chị thì thầm bàn nhau “đút lót” sếp để không bị cắt giảm, nhưng họ không có tiề.n nên mới lợi dụng chuyện bố chồng vào viện để “ăn vạ” tôi. Mà khổ, tôi đâu dễ bắt nạt như thế!
Tôi chỉ thất vọng vì chồng mình thôi. Có lẽ vì là bố anh nên anh mới để vợ phải chịu ấm ức như thế. Tiề.n 2 vợ chồng kiếm được đều là tôi giữ, nhưng tôi luôn biết nên làm gì cho hợp lý, chứ vì sợ sứt mẻ tình cảm gia đình mà phải chấp nhận bị lừa để biếu không anh chị mấy chục triệu thì còn lâu…
Cứ đợi lúc vợ chồng tôi đi làm là bố chồng lại âm thầm dùng chìa khóa phụ mở cửa phòng con cái để lục lọi tìm tiề.n, vàng
Sau sự việc, tôi đã chuyển hết tài sản quan trọng về nhà bố mẹ đẻ. Và đang cân nhắc việc thuê nhà riêng, thậm chí cả b.ỏ chồn.g nếu tình hình không cải thiện.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ phải viết những dòng này, nhưng mỗi lần nhìn chiếc tủ quần áo bị xáo trộn, chiếc ví tiề.n nằm không đúng vị trí, tôi lại cảm thấy không cam lòng. Chuyện bắt đầu từ vài tháng trước, khi tôi phát hiện ra điều bất thường trong phòng ngủ của vợ chồng mình mỗi khi chúng tôi đi làm về.
Ban đầu chỉ là những chi tiết rất nhỏ. Chiếc hộp đựng nữ trang bị dịch chuyển dù tôi chắc chắn đã cất kỹ. Tôi có thói quen để tiề.n lẻ ở vài vị trí trong phòng, nhìn qua thì có vẻ như là vô tình nhưng thực chất tôi luôn biết tôi để tiề.n ở đâu và để bao nhiêu tiề.n.
Vali đựng giấy tờ quan trọng bị mở khóa dù tôi luôn khóa cẩn thận. Két sắt đặt trong phòng cũng thường xuyên bị xoay mật khẩu. Tôi nghĩ do mình đãng trí, cho đến một ngày...
Nghi ngờ quá lớn, tôi lén lắp một camera nhỏ trong phòng ngủ. Và rồi, hình ảnh khiến tôi chế.t lặng hiện ra, bố chồng nhẹ nhàng mở cửa, rón rén bước vào phòng chúng tôi. Ông lật từng ngăn kéo, xem xét dưới gầm giường, thậm chí... lật cả gối và nệm.
"Bố đang tìm cái gì nhỉ?" - Tôi tự hỏi.
Tính tôi thẳng, chẳng bao giờ có chuyện tôi nể nang gì mà phải chấp nhận im lặng trước hành động sai trái cả. Thế nên ngay khi về nhà, tôi cho ông xem đoạn clip camera thu được và hỏi thẳng vấn đề.
Khi đối chất, bố chồng không hề phủ nhận. Ông bình thản nói:
"Nhà là nhà tao. Tao vào phòng nào là việc của tao. Mày đừng có giở thói mất dạy ở nhà tao. Tao gọi ngay bố mẹ mày đến đón về đấy. Kể cả tiề.n bạc của mày cũng là của con trai tao, của nhà tao. Mày đi lấy chồng đã không tự giác nộp tiề.n vàng ra rồi còn thích thái độ à?".
Hóa ra bố chồng tôi cho rằng là con dâu, tôi phải đóng góp toàn bộ tài sản cá nhân cho gia đình chồng. Chẳng hiểu sao ông biết tôi có 1 khoản tiề.n riêng, 1 ít sổ tiết kiệm nhỏ mà bên nhà ngoại cho. Thậm chí, ông còn nghi ngờ bố mẹ đẻ tôi cho tôi vàng hồi môn mà tôi giấu đi. Thế là ông lục tìm cho bằng được!
Điều khiến tôi đau lòng nhất là thái độ của chồng khi biết chuyện này. Bỗng nhiên tôi có cảm giác, hình như chính anh ta đã vào hùa thậm chí cùng bố mình lên kế hoạch để cuỗm tiề.n của tôi.
"Bố già rồi, suy nghĩ khác thôi. Em đừng làm to chuyện!".
"Hay là em đưa bố ít tiề.n cho xong chuyện?".
Anh chọn cách đứng về phía bố mình, như thể việc bố chồng xâm phạm sự riêng tư của vợ là chuyện bình thường.
Cảm thấy chẳng hi vọng gì được ở chồng và cũng chẳng tin tưởng nổi gia đình nhà chồng như thế này. Tôi ngay lập tức lắp khóa điện tử dùng vân tay để mở, tôi chỉ đăng ký mỗi vân tay của tôi và chồng mà thôi.
Cũng bởi vì chả tin được chồng nên tôi cẩn thận mua tủ sắt to hơn và bảo mật hơn đựng giấy tờ quan trọng, vàng bạc.
Tôi cũng chẳng nề hà gì ai, càng chẳng sợ làm mất lòng chồng, tôi ghi rõ ranh giới với chồng: "Nếu anh không thể bảo vệ không gian riêng của vợ, đừng hỏi tại sao em muốn ra ở riêng. Mà nếu cả ở riêng cũng không yên thì thôi bỏ nhau đi. Sống thế này thì sống làm gì?".
Tôi không nể nang gì mà trực tiếp nói với bố chồng: "Bố mẹ đầu đội trầu, tay bưng lễ đến xin cưới con về nhà này chứ con không tự nhiên nhảy vào nhà này xin ở nhờ. Nhà đúng là nhà của bố mẹ nhưng phòng con là nơi riêng tư. Nếu bố cần gì, hãy hỏi trực tiếp. Nếu bố cảm thấy không thể làm như vậy thì con sẽ ra ở riêng để bố toàn quyền sử dụng nhà của mình".
Điều tồi tệ nhất không phải là mất vài triệu đồng, nói thẳng ra với tôi vài triệu nó không to tát đến thế mà vấn đề nó nằm ở sự tin tưởng giữa các thành viên trong gia đình đã vỡ vụn. Kể từ sau sự việc đó, tôi luôn phải sống trong cảnh đề phòng ngay chính ngôi nhà của mình.
Ngoài ra thì tôi nhận thấy mình muôn đời là người thừa trong nhà chồng. Còn chồng tôi đặt hiếu thảo lên trên hạnh phúc vợ chồng bất chấp đúng sai.
Tôi nghĩ mình chẳng việc gì phải cam chịu. Sự nhẫn nhục chỉ khiến hành vi xâm phạm thêm trầm trọng. Và việc tôi bảo vệ tài sản cá nhân chẳng có gì sai. Đó là quyền lợi chính đáng của tôi cơ mà.
Hiện tại tôi chưa nói đến nhưng nếu chồng tôi không tôn trọng vợ, không bảo vệ được vợ thì có lẽ tôi sẽ cân nhắc lại mối quan hệ.
Sau sự việc, tôi đã chuyển hết tài sản quan trọng về nhà bố mẹ đẻ. Và đang cân nhắc việc thuê nhà riêng, thậm chí cả b.ỏ chồn.g nếu tình hình không cải thiện.
Chị chồng có 2 cái nhà riêng nhưng khi em trai ngỏ ý trả nửa tiề.n mua lại nhà bố mẹ để có chỗ ở thì giãy lên từ chối, còn mắng em là "thằng vô dụng" Giờ tôi mới hiểu tại sao chị chồng lại giàu có như thế, sống ích kỉ với cả người nhà thì chẳng còn gì để nói nữa. Chồng tôi có một người chị gái hơn anh 12 tuổ.i. Ngày xưa nhà nghèo nên bố mẹ chồng không định đẻ thêm, mãi đến khi cuộc sống ổn định hơn chút thì ông bà mới...